Showing posts with label PC games. Show all posts
Showing posts with label PC games. Show all posts

Thursday, January 31, 2013

Grand Theft Auto IV: Giấc mơ Mỹ và hai lựa chọn

Mục đích của blog này của mình là viết xuống về những sách, trò chơi điện tử đã đọc và hoàn tất như một sự tự ghi nhận hay là "tự sướng". Nhưng riêng về game thì càng ngày mình càng thấy ngôn từ bất lực. Hiện nay game review đều bằng video clip, "a picture is worth a thousand words". Thật khó để viết về một số game khi cái đặc biệt của nó nhiều khi chỉ là phần đồ họa hay âm nhạc, còn cách chơi thì lặp lại. Vì vậy nên cho dù trong mấy năm qua mình chơi rất nhiều game và phá băng được một vài, cũng không muốn viết xuống. Nhưng Grand Theft Auto (GTA) IV là một game đặc biệt và nó đã là cảm hứng cho rất nhiều nhà phê bình viết bài, khi ra đời vài năm về trước. Trong số những review tôi tìm được trên mạng, thật thú vị khi có cả bài của Junot Diaz, tác giả cuốn The Brief Wondrous Life of Oscar Wao, đoạt giải Pulitzer năm 2008. Nói chung, GTA IV là game không mới, đã được phá băng từ năm 2011, nhưng giờ đây khi GTA V đang ngấp nghé ra đời thì bài này mới được cố gắng viết xuống. Các bạn ngoại đạo nếu có hứng thú đọc đến đây và muốn đọc tiếp về cái "Giấc mơ Mỹ và hai lựa chọn" thì nên bỏ 2 đoạn tiếp theo.



Có lẽ không gamer nào, cả máy tính PC và máy điện tử Console, là không quen thuộc với loạt game Grand Theft Auto của Rockstar. Từ phiên bản thứ 3 của mình, GTA đánh dấu một bước ngoặt to lớn bằng việc chuyển sang thể loại sandbox. Sandbox là thế giới mở, người chơi có thể tự do hành động và di chuyển trong một thế giới mở rộng lớn thay vì chỉ giới hạn hoạt động trong một phạm vi nhất định, tùy theo phân cảnh game. Tên tuổi GTA lên như diều từ đó.

Cũng như phiên bản trước, GTA IV dùng bạo lực làm phông chủ đạo của game. Nhân vật có thể cướp xe của người đi đường (tính năng đặc biệt làm nên tên tuổi Grand Theft Auto), đánh người, bắn giết dân thường và cảnh sát trong lúc làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ trong game là những mission nối tiếp mission dựa trên một kịch bản đặc sắc. Kịch bản này đưa người chơi lần lượt làm quen với một mạng lưới các nhân vật với những tính cách đặc trưng của giới giang hồ, từ đó leo từng nấc thang của thế giới ngầm và tiến về cái kết của câu chuyện. Bạo lực, những chiếc xe bóng lộn, thế giới ngầm, đồ họa sáng sủa, mượt mà, những màn rượt đuổi đường phố không khoan nhượng trên nền soundtrack phong phú với quy mô chưa từng thấy ở bất cứ game nào khác đã góp phần tạo nên một không khí rất GTA độc nhất vô nhị. Chỉ với những điều đó, GTA IV đã đủ để trở thành game hay nhất trong 5 năm trở lại đây.

Nhưng GTA IV còn có một cốt chuyện hấp dẫn, sâu sắc mà nhiều người điểm game đã vội miệng so sánh với cả phim Bố Già và show truyền hình Sopranos nổi tiếng. Bối cảnh game là Liberty City, thành phố lấy gần như nguyên mẫu từ New York. Niko Bellic, người dẫn chuyện, nhân vật chính của game, rời tàu chở hàng vừa cập bến cảng Liberty City với niềm tin ngây thơ của bất cứ người di dân nào vừa đến Mỹ: đây là mảnh đất của cơ hội, xứ sở của tự do với những biệt thự mansion, du thuyền, siêu xe, làm tình tay ba, v..v.. Tuy nhiên, Niko đã sớm chưng hửng khi nhận ra người đã "quảng bá" cho cái giấc mơ Mỹ ấy, anh họ của Niko là Roman, thực ra đang sống trong một khu ổ chuột với công việc cà quèn, nợ nần ngập đầu.

Khác với nhân vật chính của GTA trước, Niko trong game không phải là người sùng bái bạo lực, tuy hắn có quá khứ của một sát thủ, cựu quân nhân chiến trường Nam Tư, từng làm việc trong các tổ chức buôn người ở Địa Trung Hải. Niko đã từ bỏ cuộc sống tội lỗi để đến Mỹ với hy vọng làm lại cuộc đời. Tuy vậy, sau khi ra tay giúp đỡ Roman thoát khỏi chủ nợ, Niko nhanh chóng bị cuốn vào ân oán của thế giới ngầm Liberty City. Với những kỹ năng được đào luyện qua năm tháng giang hồ ở Đông Âu, Niko không khó để dần trở thành một tay gangster có số má trong môi trường mới. Tiền bạc, xe cộ, căn hộ cũng theo đó cập bến. Niko Bellic, một di dân ngày nào với hai bàn tay trắng, muốn rũ bỏ quá khứ và giết chóc để hoàn lương, sống một cuộc sống đơn giản, lương thiện bên cô bạn gái mới quen trên đất Mỹ, đã càng ngày càng lún sâu, vô tình hai bàn tay vấy máu một lần nữa. Trong lúc dấn thân vào các ân oán, đụng độ hết nhân vật này đến băng đảng khác, từ đủ các sắc dân khác nhau, Niko tình cờ gặp lại người bạn thuở thiếu thời trong nhóm đặc nhiệm ở Serbia là Bernie. Bernie nay đã ổn định ở miền đất hứa, với nhiều thay đổi trong cuộc sống lẫn trên cơ thể, và rất hạnh phúc. Có thể nói, Bernie là giấc mơ Mỹ đã trở thành sự thật. Tiếp theo, Niko biết được Bernie không phải là kẻ thù hắn cần tìm, mà kẻ phản bội đã ám ảnh hắn bấy lâu nay đang có mặt ở Liberty City. Ngày trả thù sắp đến, kết thúc đã gần kề. Lúc này, Niko bỗng thấy mình đứng giữa hai lựa chọn, hai ngã rẽ cuộc đời, giữa Cũ và Mới.

Cái Cũ là giết chóc, là danh dự, là tinh thần anh chị giang hồ, là có thù thì phải trả. Cái Mới là luật lệ, là trò chơi Tư Bản, là tiền và lợi ích. Cái Cũ là cảm tính, là lún sâu còn cái Mới là lý trí, là vượt thoát. Cuối cùng, nếu Niko chọn trả thù, tức là chọn cái Cũ, éo le thay, người bạn đời tương lai là cô gái Kate McReary sẽ bị bắn chết ở đám cưới của Roman. Nếu Niko chọn cái Mới thay vì trả thù, với số tiền lớn để gia nhập cuộc sống Tư Bản, thì anh họ Roman của hắn sẽ là người bỏ mạng. Đây là những alternate ending đau đớn, khi chính Kate là tương lai, là cuộc sống mới của Niko nếu hắn chọn cái Cũ còn Roman là mắt xích duy nhất giữa Niko với quá khứ, quê nhà nếu hắn chọn cái Mới. Cũng không tình cờ khi người viết kịch bản sắp xếp cho Kate là người đẩy Niko đến lựa chọn trả thù, còn Roman lại chính là kẻ khuyên Niko từ bỏ thế giới cũ và tha thứ. Cả hai lời khuyên này đều dẫn đến cái chết của chính họ. GTA IV đặt Niko Bellic vào một lựa chọn không khoan nhượng giữa quá khứ và tương lai, không hề có cách giải quyết trung dung.

Cuối game, đứng bên xác kẻ thù cuối cùng, Niko nghe văng vẳng câu nói của ai đó "You've won". Đúng là như thế khi thử thách tiếp nối thử thách đã kết thúc, câu chuyện cũng chấm dứt ở đây, nhưng đối với Niko có lẽ câu nói ấy chưa bao giờ nghe trống rỗng hơn lúc này. Khi danh sách credit (như bất cứ lúc nào bạn phá băng) đã lên hết, bạn sẽ nghe Niko nói "So this is what the dream is like. This is the victory we longed for." Đối với Niko, giấc mơ Mỹ trở thành sự thật nhưng đi kèm với cái giá quá đắt.


P.S.: Khi nói về game, có lẽ không văn vẻ nào có thể mô tả hết cái hay của một loại hình giải trí chủ yếu bằng hình ảnh và âm thanh như thế. Nên tốt nhất là nên đi kèm với một clip tiêu biểu để giới thiệu thế giới của GTA IV với những người chưa chơi hoặc ngoại đạo:


Ngoài ra, chơi GTA IV, không thể nào bỏ qua phần sitcom, thường được chiếu trên TV trong game, hoặc phát trên các làn sóng radio khi lái xe. Những hài kịch này có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ hài có tiếng của Mỹ, từ nhiều show nổi tiếng như Saturday Night Live. Không có gì ngoa khi có người nói muốn hiểu nhanh nhất về nước Mỹ thì nên xem TV Mỹ. Clip sau trích từ một show trong game có thể là tiêu biểu cho một thứ hài kịch vô thưởng vô phạt kiểu Mỹ, thông thường người ta có thể xem được trên kênh Adult Swim vào đêm khuya.



Việt Lê

Wednesday, October 24, 2012

Crysis - Thiên đường trong mơ


Nếu phải tìm những hiện tượng mang tính bước ngoặt của làng game PC trong 10 năm trở lại thì ta không thể không nói đến Crysis. Khi Crytek, hãng đã thai nghén ra game first-person-shooter (FPS) đình đám năm 2004 là Far Cry giới thiệu Crysis năm 2007, thế giới game thủ như nổ tung. Lúc đó, Crysis với phần đồ họa xuất sắc hỗ trợ bởi hệ thống CryEngine 2 đã đưa những tiêu chuẩn đồ họa game máy tính lên một tầm cao mới. Với chuẩn đồ họa cao, Crysis góp phần làm giàu cho những công ty sản xuất phần cứng máy tính khi cấu hình game đòi hỏi quá mạnh làm cho dân mê game trên máy tính phải đốt hàng núi tiền trong những cuộc chạy đua nâng cấp trong nhiều năm liền. Có thể nói, Crysis đã hâm nóng lại một thị trường game PC đang nguội lạnh và có nguy cơ tụt hậu rất xa trước sức cạnh tranh quá quyết liệt của game consoles.

Cũng như FarCry, câu chuyện của game diễn ra trên một hòn đảo nhiệt đới, thiên đường hạ giới với biển xanh, cát trắng, rừng cọ, rừng dừa. Nhân vật chính là một quân nhân lực lượng đặc biệt Mỹ đột nhập lên đảo cùng nhóm của mình để thực hiện những nhiệm vụ được giao. Kẻ thù trong game ban đầu là quân đội Bắc Hàn; sau đó khi những tình tiết chuyển biến xoay chiều, người chơi bất ngờ khi thấy mình phải đối đầu với những cỗ máy của người ngoài hành tinh.

Thể loại FPS vào thời gian đó cũng không còn là gì mới mẻ với hàng loạt game cùng thể loại. Nhưng điểm nhấn của Crysis ở chỗ cách chơi hoàn toàn mới lạ với sự xuất hiện của bộ giáp Nanosuit. Những quân nhân lực lượng đặc biệt trong nhóm bên "phe ta" đều được trang bị bộ giáp này. Nanosuit có khả năng tàng hình, tăng sức mạnh hoặc tăng tốc độ của người mặc giáp. Với những chức năng đặc biệt đó, người chơi có thể biến tấu cách chơi tùy theo ý thích một cách linh hoạt. Nhảy cao hơn mái nhà, ném đồ vật nặng lên trời dễ dàng, tàng hình lẻn đến phía sau hạ thủ kẻ thù không tiếng động, đua tốc độ với xe jeep. Khi phim G.I.Joe công chiếu, fan Crysis được một phen excited vì bộ Nanosuit trong phim lấy gần như nguyên mẫu từ bộ giáp trong Crysis.



Cách chơi thú vị, cốt truyện khá dài nhưng không nhàm chán, đồ họa xuất sắc. Cảnh vật không giữ nguyên một màu xanh nhiệt đới như lúc đầu mà dần chuyển sang băng tuyết khi câu chuyện tiến triển. Nói chung, Crysis rất biết cách giữ attention của người chơi. Trận chiến cuối cùng là một pha hành động hồi hộp, khó quên.


Việt Lê

Friday, August 26, 2011

Mount and Blade: Warband Review

Trong lúc tìm kiếm trong số ít các game về thời Trung Cổ, vì bản thân có chút đam mê với chiến tranh thời Trung Cổ (Medieval Warfare), tình cờ tôi tìm thấy một game thể loại nhập vai hứa hẹn đem lại nhiều thú vị. Game này bổ sung rất vừa vặn vào điểm thiếu duy nhất của game chiến thuật khét tiếng Medieval 2 Total War mà tôi cũng rất thích, đó là: Cận Chiến. Với game này, bạn không những có thể điều khiển đội quân của mình trên chiến trường mà còn được dịp trổ tài kiếm cung, trực tiếp tham gia vào chiến đấu.



Mount&Blade: Warband không phải là một game đình đám theo kiểu big budget, nhưng là một game rất khác biệt, đương nhiên là theo chiều hướng tốt. Không đầu tư nhiều cho khâu quảng bá, nhưng M&B: Warband vẫn thu hút giới game thủ vì là bản mở rộng stand-alone của Mount&Blade (M&B), phần đầu khá thành công của M&B: Warband. Tôi quyết định bỏ M&B mà chỉ thử chơi M&B: Warband. Vì "sóng sau xô sóng trước" nên M&B: Warband có thêm phần Multiplayer và nhiều chi tiết chỉnh sửa cho tốt hơn so với M&B, hơn nữa đồ họa cũng khá hơn.



M&B: Warband có cốt truyện xảy ra ở vùng đất Calradia rộng lớn, bao gồm nhiều quốc gia (factions). Mỗi quốc gia chiếm cứ một vùng đất riêng trên bản đồ. Một số ít có tên gọi gợi ý đến những chủng tộc ngoài đời thực như Kingdom of Nord sống ở phía Bắc băng tuyết (người Viking Bắc Âu) hay Saranids Sultane (Ả Rập) hoặc là Khergit Khanate (Mông Cổ). Mỗi faction có điểm mạnh yếu riêng về quân sự, nhưng tất cả các faction đều có hệ thống chính trị theo kiểu phân quyền. Hệ thống phân quyền này có lẽ bắt chước từ Châu Âu thời Trung Cổ với mỗi faction bao gồm nhiều lãnh chúa dưới quyền bảo vệ của Vua. Mỗi lãnh chúa có quân đội riêng và cai trị những vùng đất riêng được Vua ban cho. Mỗi khi Vua triệu tập quân đội để gây chiến tranh thì tất cả các lãnh chúa đều phải đem quân bản bộ tham gia trận chiến. Trong M&B: Warband, nếu quan hệ giữa Vua và lãnh chúa nào không tốt đẹp cho lắm thì lãnh chúa đó sẽ bất tuân lệnh Vua và không đem quân tham gia chiến tranh.



Khi bắt đầu chơi, bạn đóng vai trò một lãnh chúa mới nổi, chỉ đủ tiền để thuê vài tay lính mới. Nhưng dần dần bằng cách tham gia chiến đấu với các lãnh chúa cùng phe, bạn có thêm nhiều tiền và chiến lợi phẩm để phát triển quân đội và lãnh thổ của mình. Sau một thời gian dài, khi bạn cảm thấy đủ sức và gây dựng đủ những mối quan hệ, thì đó là lúc bạn nghĩ đến việc lập ra vương quốc của riêng mình với vị Vua tối cao đó chính là bạn, với nhiều lãnh chúa hùng mạnh dưới trướng. Từ đây, bạn sẽ mở rộng vương quốc với mục tiêu cuối cùng là thống nhất toàn cõi Calradia rộng lớn.



Nghe qua, có thể thấy mục tiêu của phần single-player game này là quá rộng, không có hạn chế về thời gian. Mặc dù ý tưởng của game rất hấp dẫn nhưng với cách thiết kế cốt truyện không chặt chẽ và có phần "phóng túng" như thế này nên dễ gây nhàm chán cho người chơi sau khi đã đạt được đến một ngưỡng nhất định. Bản thân tôi đã bỏ ra hơn 100 giờ chơi nhưng cũng mới chiếm được một nửa Calradia. Thật ra từ sau khi thành lập được vương quốc riêng, coi như tôi đã unlock hết những điều thú vị của game. Từ lúc đó, single-player của game chỉ còn là những trận chiến một chiều diễn ra liên tục đến nhàm chán.



Tuy nhiên, điểm nhấn thú vị của M&B: Warband không phải là cốt truyện, hệ thống lãnh chúa phân quyền hay thảo nguyên rộng lớn Calradia mà là cách chiến đấu. Game cho bạn lựa chọn chơi theo kiểu kỵ sĩ, bộ binh hoặc cung thủ. Với nhiều loại vũ khí khác nhau thì bạn có quyền kết hợp để đóng một lúc nhiều vai. Trang bị ngựa chiến, bạn sẽ trở thành kỵ sĩ, nhưng khi vào trận chiến, bạn có thể xuống ngựa chạy bộ để chiến đấu theo kiểu bộ binh, rồi lại lên ngựa trở lại nếu "mỏi chân". Chán làm cung thủ thì rút câu liêm ra để làm pikeman chống kỵ binh, hay làm bộ binh Viking với chiếc búa trận khổng lồ. Nói chung game cho bạn sử dụng vũ khí và chiến đấu theo ý thích của mình, tuy nhiên nếu bạn muốn trở thành một chiến binh sát thủ mà không phí nhiều thời gian thì cách tốt nhất là nên tập trung vào một kiểu chơi mà bạn thích nhất, chứ không nên ôm đồm. Thí dụ như bạn thích sử dụng kiếm dài (two-handed sword) thì tốt nhất nên tập trung sử dụng loại này để đầu tư nâng chỉ số two-handed weapon. Ngoài những vũ khí cần dùng 2 tay như kiếm dài thì còn có vũ khí sử dụng 1 tay (kèm với khiên), giáo dài, cung, nỏ và vũ khí để ném. Sự phong phú và đa dạng của các loại vũ khí giúp người chơi có quá nhiều lựa chọn. Mỗi loại vũ khí đều có mặt mạnh mặt yếu. Nhưng trong tay một người chơi kinh nghiệm thì một vũ khí tưởng chừng vô hại như rìu để ném (throwing axes) cũng có thể trở nên cực kỳ nguy hiểm. Điều này làm nên sự thú vị của M&B: Warband. Về cách điều khiển chiến đấu thì rất đơn giản, với click là đánh, đâm hoặc chém, còn right click là đỡ. Tuy nhiên, để chém từ trái qua phải hay từ trên xuống dưới, đỡ phải, đỡ trái thì người chơi phải di chuyển con chuột theo hướng nhất định. Điều này cũng chỉ mất rất ít thời gian làm quen vì nhìn chung là không khó.



Về cơ bản thì cách chiến đấu của M&B: Warband không mất nhiều thời gian để làm quen. Tuy vậy để trở thành sát thủ trên chiến trường thì cần nhiều thời gian tập luyện, đặc biệt là kỹ năng chọn đúng thời điểm ra đòn. Vì sự đa dạng trong cách chiến đấu và độ khó cần người chơi phải bỏ công sức và thời gian để chinh phục nên M&B: Warband hấp dẫn người chơi rất nhanh. Nhìn chung, cách chiến đấu là điểm thú vị nhất của game, làm người chơi quên đi điểm yếu về đồ họa và những chi tiết nhỏ nhặt, những "con sâu làm rầu nồi canh" như cách công thành còn nhiều hạn chế. Tôi chắc chắn rằng hầu hết những người chơi single-player của M&B nói chung và Warband nói riêng đều đồng ý rằng những trận chiến ác liệt trong đấu trường Tournament đã chiếm hết phân nửa sự thích thú của họ đối với game. Trong Tournament, người chơi phải theo những thể thức đấu bất ngờ và phải sử dụng những loại vũ khí khác nhau để hạ phe địch. Những cuộc loạn đấu này đòi hỏi người chơi phải thích ứng nhanh và phải tinh thông hết tất cả các ban võ nghệ, từ bắn cung, ném lao, đấu thương đến cận chiến thì mới có thể trở thành nhà vô địch của đấu trường Tournament.

Một điểm mạnh thu hút rất nhiều người chơi M&B: Warband là game đã giới thiệu được một cộng đồng multiplayer rất sôi nổi với các kiểu chơi đa dạng (conquest, capture the flag, deathmatch,..). Hầu hết các server đều chứa được rất nhiều người, ít nhất khoảng 64 người, có server lên đến cả trăm người. Tuy nhiên, đây chỉ là những điều tôi đọc được chứ chưa có dịp trải qua, vì một lý do mà ai cũng biết, đó là mạng Việt Nam quá chậm và không ổn định. Thêm nữa, vì khu vực có ít người chơi M&B: Warband nên thông thường các server đều ở xa Việt Nam, cộng thêm mạng chậm, vì thế ping rất cao.



Tóm lại, game M&B: Warband là một game thú vị cho fan thích chiến đấu theo kiểu Trung Cổ. Game này đem lại sự tươi mới thú vị cho những ai đã quá nhàm chán với thể loại FPS hành động bắn súng. Cảm giác dẫn đầu đoàn quân xung phong thẳng vào đội hình quân địch thật là thích thú. Về phần mình, game này cũng làm tôi thỏa mãn niềm đam mê về chiến tranh thời Trung Cổ, về các kỵ sĩ vũ trang tận răng, lâu đài và lãnh chúa.

Giáp trụ sáng ngời bóng mây
Kỵ sĩ thỏa sức tung hoành kiếm cung
Thảo nguyên tung cánh nơi đây
Cầm quân chinh phạt pháo đài nơi đâu
Quốc vương Trung Cổ phân quyền
Lãnh chúa họp mặt thành trì chia nhau
Warband chơi mãi không xong
Multi ping lớn tên bay giật lùi.


Việt Lê

Sunday, May 8, 2011

Dead Space Review

Dead Space là một game thể loại kinh dị đầu tiên tôi được chơi sau Doom 3 (2004). Có thể nói, đây là một game rất hấp dẫn. Bạn sẽ bị lôi cuốn từ đầu đến cuối.

Con tàu khai thác khoáng sản Ishimura bỗng nhiên mất liên lạc với tổng đài. Issac là một kỹ sư, được công ty mẹ gửi lên Ishimura để điều tra và sửa lỗi hệ thống thông tin. Tuy nhiên, khi vừa đặt chân lên Ishimura, Issac bỗng thấy mình vướng vào một tình huống hiểm nghèo và phải đơn độc đấu tranh để sinh tồn.



Với vũ khí là những dụng cụ cắt khoáng sản bằng như Beam gun hay Laser gun, Issac tự vệ trước sự đe dọa của những sinh vật khủng khiếp bất thình lình xuất hiện ở mọi ngóc ngách trên tàu.



Không lâu sau khi bắt đầu game, Issac nhận ra có gì đó đã xảy ra làm những nhân viên trên tàu Ishimura bị đột biến và trở thành quái thú. Issac giờ đây phải hành động theo bản năng tự vệ: "giết hoặc bị giết". Vừa đánh vừa chạy, anh phải vừa tìm cách để thoát thân khỏi Ishimura. Trong suốt game, bạn phải tìm cách đưa Issac đến những nơi khác nhau trong con tàu khổng lồ để làm những objectives nhất định. Những objectives này chủ yếu để giúp sửa chữa lại những chỗ hỏng hóc của con tàu. Đương nhiên trong lúc tìm cách sửa tàu, Issac cũng gặp không ít những vật cản to lớn như thế này.



Câu chuyện của Dead Space thì cũng không có gì quá nổi bật. Tuy nhiên, điểm thú vị của Dead Space chính là ở những yếu tố sau: không khí game kinh dị rất hồi hộp, cách chiến đấu rất mới và biết cách đem lại sự thỏa mãn cho người chơi.

Về không khí của Dead Space, có thể nói những nhà làm game đã rất thành công khi trình bày game với một tiêu chuẩn đồ họa không chê vào đâu được, kết hợp với âm thanh kinh dị làm người chơi nhiều khi phải rùng mình. Sự quằn quại máu me của những con quái thú và tiếng kêu thét the thé của loại quái vật đột biến từ em bé sơ sinh chắc sẽ còn ám ảnh người chơi rất lâu sau khi đã tắt máy.





Về cách chơi và cách chiến đấu, có thể nói đây là nguyên nhân chính làm nên thành công của Dead Space. Không như những game bắn súng khác khi bạn phải nhắm vào đầu để "hạ gục nhanh". Ở Dead Space, bạn phải nhắm bắn đứt những tứ chi của quái vật thì mới có thể "tiêu diệt gọn". Cách chơi mới lạ này làm người chơi phải động não hơn vì phải thoát khỏi sự rập khuôn có sẵn. Cách nâng cấp vũ khí cũng rất mới lạ và đòi hỏi người chơi phải suy nghĩ rất kỹ trước khi quyết định, thông qua một hệ thống rễ cây các nâng cấp của các loại súng. Cách điều khiển cũng rất đơn giản. Sáng tạo được tôi đánh giá cao nhất là hệ thống chỉ đường tự động bằng tia sáng. Mỗi khi bạn lạc đường, không cần phải loay hoay đọc Map mà chỉ cần bấm nút, tia sáng sẽ vẽ thành đường đi trên mặt đất chỉ bạn đến nơi bạn cần đến. Ngoài ra, bộ giáp của Issac cũng rất khác biệt với những tiêu chuẩn trước đây và rất tiện dụng khi hiển thị cột máu và các chỉ số cần thiết ngay trên lưng của anh ta, làm người chơi không phải liếc mắt nhìn xuống phía dưới mà chỉ cần tập trung vào Issac là đủ. Ngoài ra Dead Space còn nhiều chi tiết và cách chơi sáng tạo khác như khả năng di chuyển trong chân không và các công cụ hỗ trợ như kinesis và stasis gun.



Cuối cùng, có thể nói Dead Space làm cho người chơi luôn "muốn thêm" khi xây dựng nên những chi tiết khi chơi làm người chơi rất thỏa mãn. Trong số đó nổi bật nhất chính là động tác dùng chân đạp vào các quái thú đã ngã trên sàn, làm tứ chi chúng đứt lìa, văng tứ tung và bắn máu xối xả. Dead Space đã rất tâm lý khi đánh trúng bản năng đam mê bạo lực tiềm tàng của con người bằng những chi tiết hoạt hình rất sống động và máu me này.



Nói tóm lại, cho dù bạn có là một "game thủ" đam mê game kinh dị hoặc chỉ là một người chơi game "casual" muốn giải trí với vài pha hành động như tôi, bạn đều nên chơi thử Dead Space. Theo tôi, Dead Space là một game bắn súng rất đáng chơi và có thể sẽ đem lại những giây phút giải trí rất thú vị. Riêng với tôi thì game này còn đáng nhớ ở chỗ vì nó là game đầu tiên tôi chơi đến hoàn tất sau game Far Cry 1 (chơi năm 2005).



Thay lời kết, xin giới thiệu một tribute clip của fan Dead Space, rất ấn tượng:


Việt Lê