Pauline Boty, một nghệ sĩ pop art người Anh giữa thế kỷ 20,
là nỗi ám ảnh xuyên suốt cuốn tiểu thuyết Autumn của Ali Smith. Là nữ nghệ sĩ
tiên phong với ít nhiều nổi loạn, rất nhiều nữ quyền, một ít showbiz, Pauline
Boty đã theo đuổi dòng tranh Collage. Một kiểu nghệ thuật thị giác cố tình chắp
vá, lắp ghép ngẫu nhiên những mảnh vụn từ sách, tranh, lời bài hát, v..v.. Những
patchwork có vẻ hỗn loạn này phóng chiếu một cách hoàn hảo bức tranh của nước
Anh hậu-Brexit, cũng là bối cảnh/chủ đề của Autumn – Ali Smith.
Câu mở đầu sách “It was the worst of time, it was the worst
of times” trích từ A Tale of Two Cities của Dickens đã gợi ý nên một băn khoăn
chính trị. Tiếp theo đó là những Brave New World – The Tempest; hóa thân của
Ovid; Clockwork Orange, v..v.. một loạt những dẫn chứng văn chương như những đồng
vọng của tinh thần Anh, trong cuộc truy tìm căn tính quốc gia trong thời đại lạ
lùng này.
Ở đó, sự quan liêu của một nhân viên bưu điện trong việc làm
lại hộ chiếu, được mô tả hài hước, khơi gợi đến sự bối rối, băn khoăn của một
người Anh bình thường khi cuộc trưng cầu dân ý về việc tiếp tục là thành viên
Liên hiệp Châu Âu (EU) đang diễn ra. Ở đó, tại ngôi làng mà mẹ của nhân vật
chính Elisabeth đang sống, người ta sơn lên tường một ngôi nhà bị cho là của
người nhập cư: “GO HOME”. Bên dưới dòng chữ này là một dòng chữ khác: “WE ARE
ALREADY HOME THANK YOU”, đi kèm với hoa mà người đi đường để lại để ủng hộ tinh
thần người chủ nhà. Zoom out ra khắp đất nước, người ta cũng thấy một tình huống
tương tự.
“Trên khắp đất nước, những gì diễn ra tự quăng quật chính nó
như một sợi dây điện tí tách đứt khỏi trụ điện trong cơn bão, tung tăng trong
khoảng không trên ngọn cây, mái nhà và dòng xe cộ.
Trên khắp đất nước, người ta nghĩ đó là sai. Trên khắp đất
nước, người ta nghĩ đó là đúng. Trên khắp đất nước, người ta nghĩ họ đã thua.
Trên khắp đất nước, người ta nghĩ họ đã thắng…”
Nghe là thế, nhưng băn khoăn về căn tính của nước Anh đương
đại chỉ được nói đến rất ít trong Autumn. Bao quanh, ôm gọn và làm nó lọt thỏm
trong đó là một cuốn sách được viết phi tuyến tính, với nhiều vấn đề và sự kiện
diễn ra cùng một lúc và ở những lúc khác nhau, quanh hai nhân vật chính:
Elisabeth, một giảng viên về nghệ thuật và người hàng xóm tri kỷ, ông Daniel
Gluck, 101 tuổi, hiện đang chìm sâu trong giấc ngủ người già ở viện dưỡng lão.
Những lát cắt quá khứ, hiện tại đan xen với các giấc mơ hiện thực, với sự hóa
thân siêu thực (ông Gluck thấy mình dần biến thành cây xanh) và những chi tiết
có vẻ lung tung khác, dễ làm người đọc bối rối và lạc lối. Tuy nhiên, bút pháp
của Ali Smith linh hoạt, đùa giỡn và đầy sáng tạo vẫn giữ được người đọc thấp
thỏm để đi hết hành trình.
Ali Smith, người có vẻ như bị ám ảnh bởi thời gian trong
cách kể chuyện (đã từng băn khoăn làm thế nào để viết về hai sự kiện diễn ra
cùng lúc với cùng một thức chia động từ về thời gian) đã làm cho Autumn thành một
tiểu thuyết về thời gian. Ở đây, có vẻ như thời gian không còn là trung gian của
kể chuyện mà chính là đối tượng. Đôi khi, ranh giới giữa người kể chuyện và
nhân vật mờ đi, cũng như ý niệm về thời gian dễ dàng lén lút trượt từ thời điểm
này sang thời điểm khác. Người đọc có lẽ cần ít kiên nhẫn để tự xâu chuỗi những
sự kiện theo trình tự tuyến tính của chính mình.
Autumn là tiểu thuyết đầu tiên trong một loạt bộ tứ về mùa
mà Ali Smith đang thực hiện. Trước mắt, cuốn tiếp theo Winter đang sắp ra mắt
và đang được review.
VL
No comments:
Post a Comment