Thỏa hiệp
Căn phòng không
bình yên
với xã hội
Tôi như muốn
ngoạm chân tôi trong ngột ngạt
du đãng!
Gập mình nhưng
mãi không liếm tới
cái chân dơ
Tôi thong dong
qua con phố
Trời Sài Gòn chỉ
có nơi đây xanh màu trắng trong sáng
Nhưng tôi nhìn
trời chứ không nhìn đất
vì tôi biết
bước đi ngòai
phố
sẽ làm dơ chân.
Đầu hàng
Hình trái tim
treo lộn ngược
lũ đầy tớ
Tôi muốn tiếng
hét đi ngược vào trong lồng ngực tức thở
đầu trọc!!
Nặng trĩu xương
sườn thanh thản
chứa tâm sự
của một loài
không dám hét lên vì trái tim.
Đứng lên
Chiều u ám như
lê máy chém
đi biểu tình
Tôi lê đầu tôi
nhưng mãi không phải đầu tôi
trong mơ!
Chém cái đầu đã
mang những tư tưởng rập khuôn huấn luyện
mang sẵn sợ sệt
yếm thế
vì lợi ích của
ai khác.
Tôi quỳ gối lướt
đi thong thả
Trên những vết
chém.
No comments:
Post a Comment